
Đuôi nhỏ nay muốn tạo phản
Kiều Nhu là một người điển hình cho việc sử dụng cơ bắp nhiều hơn việc sử dụng vết nhăn của não bộ. Cha mẹ của Kiều Nhu bảo, họ muốn đặt cho đứa con của mình tên là Kiều Nhu vì “Kiều” trong kiều diễm, còn “Nhu” là nhu mì, ôn nhu. Tiếc thay đứa con gái út của họ lại chẳng được như cái tên mà họ kỳ vọng vào. Khác với cái tên của mình, đầu làng, cuối ngõ không một chỗ nào mà thiếu đi dấu tích phá phách của cô. Mẹ Kiều Nhu từng lắc đầu, chán nản cảm thán nói với người hàng xóm bên cạnh rằng: “Kiều Nhu nhà tôi giá mà bằng được một phần mười của Giai Triết nhà chị.” Mẹ Giai Triết nhìn hai đứa nhỏ nghịch ngợm lăn lộn trong khu vui chơi, bà vui vẻ đáp: “Đừng lo, con bé của chị sau này nhất định sẽ làm nên việc lớn. Nhìn kìa, Giai Triết nhà tôi bằng tuổi con bé nhà chị, sớm đã bị khí thế của Kiều Nhu đè ép, gọi tiếng ‘chị’ ngọt xớt đấy!” Hai bà mẹ cười “hi ha” thảo luận, rất tận hưởng cuộc nói chuyện về tương lai của hai đứa nhỏ nhà mình. Họ thích chí ngắm nhìn cảnh vui đùa của đứa bé gái tên Kiều Nhu kia đang ra sức véo má, véo lệch cả mặt bé trai Giai Triết. Khung cảnh thật khiến người ta cảm động, đúng là tình bạn “thắm thiết.” Buồn cười ở chỗ, dù hung dữ đáng sợ tiếng tăm lẫy lừng bay xa như thế nhưng bên cạnh cô luôn có một bóng dáng nhỏ bé, tính cách ngoan ngoãn một lòng một dạ lẽo đẽo theo đuôi cô, tên Giai Triết. “Nhu à! Mai sau hai gia đình chúng ta kết thông gia, cháu thấy thế nào?” Mẹ Giai Triết bất ngờ hỏi Kiều Nhu. Bấy giờ Kiều Nhu chín tuổi đang được Giai Triết dạy học nghe xong liền lập tức đặt bút xuống, ngồi phắt dậy, cật lực lắc đầu nguây nguẩy, giọng điệu cực kỳ giống bà cụ non: “Cô Tuyết, cháu xin cảm ơn cô nhưng cháu sẽ không lấy Giai Triết đâu.” “Cháu không thích lấy chồng gần, sau này lấy chồng phải xa một chút. Như thế mới có cảm giác được đi chơi xa.” “Cháu mà lấy chồng gần, nhất định là con chó.” Kiều Nhu chống nạnh, mặt mày hùng hổ tuyên bố. Nói xong đứa nhỏ chín tuổi còn tự vỗ ngực, khen mình thông minh vô đối. Hai bà mẹ nghe xong chỉ biết nhìn nhau mà nén cười, đồng thời không hẹn cùng suy nghĩ. Trẻ con có khác, tư duy đúng đáng yêu thật! … Ai biết được vào mười mấy năm sau, Kiều Nhu và Giai Triết xui rủi thế nào lại đứng trong cùng một lễ đường. Kiều Nhu chứng kiến Giai Triết đeo nhẫn vào ngón tay áp út của mình, bỗng nhiên nhớ lại lời nói thơ dại năm xưa. Kiều Nhu thật muốn tự vả vào miệng mình mấy cái cho bõ ghét. Đúng là chó mà!

Bốn mùa thanh xuân
Khi hoa mơ đang chớm nở trên cành thì sinh mạng của Hạnh Xuân lại đến hồi kết. Căn bệnh tim bẩm sinh giày vò cô hơn nửa đời người, cuối cùng lại chẳng phải nguyên nhân khiến cô từ bỏ thế gian. Hạnh Xuân đã từng nghĩ, cuộc đời mình thật viên mãn cho đến khi trông thấy người chồng luôn săn sóc lại ôm hôn cô bạn thân nhất bên giường bệnh của cô. Sự phản bội to lớn này đã khiến Hạnh Xuân không sao chấp nhận nổi, đẩy cô đến bờ vực của cái chết. Và đúng như sự trông chờ của mọi người, nữ phụ trong câu chuyện luôn phải rời sân khấu để nhường chỗ cho nam nữ chính bày tỏ tình yêu. Hóa ra cả cuộc đời mấy chục năm chỉ là một thoáng chốc dưới ngòi bút của tác giả. Hạnh Xuân gần như phát điên khi biết được sự thật tàn khốc này: “Vì sao vận mệnh của tôi, phải do kẻ đó quyết định?”

Trở lại thập niên 2010s
uộc sống mỗi người luôn có những tiếc nuối không gì bù đắp nổi. Em trai mất sớm là nỗi đau to lớn đến tận khi chết vẫn không thể quên. Được trở lại quá khứ, sửa chữa lỗi lầm, với Uyên: Em trai là trên hết. Trong quá trình yêu thương bảo vệ em, nhân tiện khám phá thế giới xung quanh mình, sống một cuộc đời hoàn toàn khác.